Thursday, May 14, 2015

Vẫn Là Sài Gòn, Của Anh, Của Em Và Của Chúng Ta

with 0 Comment

Yêu là một quá trình, hôn nhân là sự khẳng định. Rồi anh và em sẽ cưới; chỉ là giữa Sài Gòn đèn xanh đèn đỏ này, cô dâu của anh chẳng phải là em. Những hờn giận, những xúc cảm của chúng mình, gọn lỏn trong hai từ "kỉ niệm". Rồi ngày đó, em sẽ đến cầm viết, chúc anh một câu như bao người: Trăm năm hạnh phúc!
Sài Gòn chỉ có 2 mùa, mùa rát tâm can và mùa ướt những tâm hồn!

Em và anh đều lớn lên ở nơi mà người ta vẫn vồn vã khi nhắc đến, danh từ Sài Gòn khiến người ta nghĩ đến sự tấp nập, lung linh và…chật hẹp. Chắc lẽ hình cầu của quả đất này đưa anh và em vòng qua vòng lại rồi thì cuối cùng dù có tránh nhau, cũng cố đâm xầm vào nhau.

Dăm ngày vài bữa nữa thôi em sẽ được thấy anh trong bộ vest đen sáng bừng, khoác tay một cô gái trong chiếc áo trắng tinh rạng ngời hạnh phúc. Vâng, em vẫn đang hình dung, cái hạnh phúc đó lan tỏa đến mình. Nếu cuộc đời bỏ đi 2 từ “giá như” thì chắc người mất ăn mất ngủ chuẩn bị cho lễ cưới bây giờ là em. Ngày đầu chúng mình biết nhau là cuộc hẹn trong cơn mưa, cái bánh Tiramisu là con đường ngắn nhất đến với trái tim em. Vị béo ngậy của phô mai, mùi thơm nồng của rượu và cái đăng đắng của cacao góp phần diễn tả được tình yêu của chúng mình. Nó khiến em tham lam ngấu nghiến 1 hơi sạch bách để rồi cuối cùng tự hỏi liệu mình có quá vội vàng để bỏ qua thứ quan trọng nhất không? Đó chính là cảm giác.

Anh thích những điều giản đơn, em yêu những thứ không cầu kì. Những cuộc hẹn hò đèo nhau qua ngóc ngách của Sài Gòn, cái niềm tin yêu nơi phố chật người đông này của chúng mình thì không gì phải bàn cãi. Chúng mình chỉ cãi nhau vì những điều quá nhặt nhãnh, chúng mình kết thúc cũng bằng những điều nhặt nhãnh quá đỗi đơn giản. Sài Gòn có nhiều lý do để người ta bật khóc, nhưng giữa Sài Gòn cũng có nhiều lý do khiến người ta cảm thấy được ấm lòng. Đó là những tin nhắn của anh đến bắt kịp những cảm xúc bâng quơ của em, là những khi cái bánh trứng khiến anh chạy hơn chục cây số để đập tan nỗi buồn của em. Hay là lúc anh đội cả cơn mưa đến gặp và ôm em một cái. Tất cả những thứ đó khiến tình cảm của chúng mình trở nên quan trọng hơn cả một chữ yêu.

Ở cái tuổi đôi mươi, em chỉ là một đứa trẻ to xác. Anh đến và đi trong tất cả cái gọi giản đơn. Chúng mình đến với nhau không cầu kì, thì khi quyết định lựa chọn con đường riêng cũng vô cùng đơn giản. Anh, anh là người duy nhất em quý trọng, quý trọng không chỉ ở cái tình yêu quá xa kia, mà còn ở cái tình cảm mà không phải ai cũng dành cho em được. Rất nhiều người hỏi rằng, vì sao em và anh lại có thể trở thành bạn thân sau những tháng ngày yêu nhau vội vã? Em mỉm cười nghĩ thầm, cũng chẳng biết vì sao. Sài Gòn báo cho em cái tin cưới của anh cũng vô tình rớt vào cơn mưa. Có lẽ tình bạn của chúng mình đủ để em cảm thấy hạnh phúc cùng anh. Ngay cả khi anh cầm tay em và nói, chúng mình bắt đầu lại từ đầu nhé, em đã biết mình không đủ mạnh mẽ và tin tưởng ở bản thân để cho anh cái gọi là hạnh phúc. Ngày đó, dù em đã khóc rất nhiều nhưng vẫn can đảm nhận thức được yêu thương đó rất đỗi mong manh. Cho đến giờ, em thật sự hạnh phúc khi biết quyết định của mình khi đó rất đúng, bằng chứng là anh rất hạnh phúc như bây giờ, và em rất bình thản khi chứng kiến hạnh phúc đó.

Cám ơn anh, đó là tất cả những gì em muốn nói với anh, từ rất lâu rồi. Cám ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em. Dạy em biết yêu thương bản thân mình, quý trọng những tình cảm giản dị và..là một người anh, người bạn và từng yêu em. Chúng mình vẫn đội chung một bầu trời Sài Gòn, vẫn quan tâm nhau những khi cần vẫn vồn vã cười nói: Vì chúng ta những kẻ hiếm hoi sống chân thật ở mảnh đất này!

Hạnh phúc thật lâu anh nhé, em sẽ luôn nhớ lời anh, yêu quý bản thân mình và trân trọng những thứ quanh mình!

0 nhận xét:

Post a Comment

Your e-mail address is incorrect. Please check it and try again.

Thanks for your subscription!

Finger Handmade. Powered by Blogger.

Get in Touch